XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Chỉ yêu sự không hoàn mỹ của anh


Phan_8

"Nhậm tiểu thư là người thế nào, tự tôi sẽ phán đoán được, không cần Hoa Sâm tiểu thư chỉ bảo. Hơn nữa một thục nữ không nên phê bình người khác trước mặt mọi người. Có lẽ Hoa Sâm tiểu thư đã quen làm chuyện này nên thấy không có gì, nhưng ở trong mắt người khác thì thật khiến người ta thất vọng. Hóa ra cái gọi là thục nữ danh viện là như thế này. Còn nữa, hôm nay là ngày tôi và cô xem mắt nhưng Hoa Sâm tiểu thư lại tới muộn. Đúng giờ là lễ nghi cơ bản, chỉ điểm ấy đã không làm được vậy thì không cần thiết phải bắt đầu xem mắt nữa. thật ngại quá, tôi đi trước đây."

Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân luôn là người bao che khuyết điểm. Cho dù Nhậm Quả Quả chỉ là một bảo mẫu nhưng cũng là người của anh. Mặt của anh không phải để cho người khác chỉ trỏ.

không thèm nhìn sắc mặt khó coi của Hoa Sâm Tuyết Lỵ, Bách Nghiêu Tân ôm cháu gái, cầm tay Nhậm Quả Quả đang đứng sững một bên, rời khỏi nhà hàng.

Trong xe, Nhậm Quả Quả hít hít mũi, tiếng nức nở vang lên không ngừng. cô ngồi phía sau xe, cách Bách Nghiêu Tân rất xa. Tiểu Bối Bối ngồi trong ghế an toàn, ngăn cách hai người.

Bách Nghiêu Tân không nói gì, chỉ nhìn vào gương chiếu hậu, liếc tài xế một cái. Mặt tài xế không đổi sắc, bình tĩnh nhấn nút phía bên trái tay lái, cửa phía trước sau chỗ ngồi lập tức nâng lên, ngăn cách thành hai thế giới.

Lúc này Bách Nghiêu Tân mới nói, "Khóc cái gì?" Anh đã giúp cô xả giận mà còn khóc.

Nhậm Quả Quả lau nước mắt chảy xuống. cô cũng không muốn khóc nhưng nhịn không được! Đây là lần đầu tiên cô bị người ta nói xấu như thế. cô tức giận đến mức rất muốn mắng người nhưng Bách Nghiêu Tân lại cản cô, hung dữ với cô!

"Anh hung dữ với tôi." Nhậm Quả Quả hít nước mũi, vừa khóc vừa tố cáo, "Anh đứng về phía cô ta!"

Bách Nghiêu Tân không thể tin được vào những gì tai mình nghe thấy! Anh đứng về phía Hoa Sâm Tuyết Lỵ lúc nào? Nếu đứng về phía cô ta thì vừa rồi anh nói những lời đó với cô ta, giúp cô xả giận làm gì?

"Nhậm Quả Quả, tai cô điếc rồi à?" không nghe những gì anh nói với Hoa Sâm Tuyết Lỵ à?

"không!" Nhận Quả Quả rưng rừng trừng anh, "rõ ràng tôi nghe thấy anh rống lên, bảo tôi ngậm miệng!"

Hóa ra cô chỉ nghe tới đó. Bách Nghiêu Tân không nói gì cả.

Nhậm Quả Quả còn chưa nói xong, vừa nức nở vừa nói: "Tôi mới không có hết đàn ông này tới đàn ông khác. Tôi đều chia tay họ rồi mới quen người khác. Hơn nữa tôi cũng không cướp Rhede của cô ta. Rhede chưa từng qua lại với cô ta!"

Rhede là đội trưởng đội bóng rổ, rất được hoan nghênh tại Sử Cách Will. cô cũng thích anh bởi vì bộ dáng khốc khốc của anh hơi giống người nào đó. Cho nên lúc Rhede tỏ tình với cô thì cô đồng ý ngay.

Ai mà biết sau khi quen Rhede, Hoa Sâm Tuyết Lỵ lại đột nhiên dẫn một đám thiên kim tới đánh cô, nói cô cướp bạn trai của cô ta, muốn cô chia tay với Rhede, nếu không sẽ khiến cô không còn đường sống ở Sử Cách Will.

cô chẳng hiểu gì cả. Ngay từ đầu cô còn tưởng Rhede bắt cá hai tay. Sau này cô mới biết được Hoa Sâm Tuyết Lỵ rất thích Rhede, nhưng cuối cùng Rhede lại chọn cô.

"Với lại tôi đã chia tay Rhede rồi. cô ta thích anh ấy như vậy sao không theo đuổi anh ấy đi!" Tới tìm cô làm phiền làm gì, lại còn nói xấu cô trước mặt Bách Nghiêu Tân nữa. cô để ý việc này nhất.

Hơn nữa Bách Nghiêu Tân lại còn hung dữ với cô. Chắc chắn anh cho rằng cô là loại phụ nữ mà Hoa Sâm Tuyết Lỵ nói.

Nhậm Quả Quả càng nghĩ càng cảm thất khó chịu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Từ trước tới nay Bách Nghiêu Tân không chịu nổi phụ nữ khóc. Anh cũng chưa bao giờ dỗ phụ nữ. Bình thường nếu thấy nước mắt phụ nữ anh sẽ quay đầu đi ngay. Anh không đủ kiên nhẫn để đối phó với phụ nữ giàu cảm xúc.

Nhưng bây giờ, thấy nước mắt của Nhậm Quả Quả anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Muốn không để ý tới nhưng lại không thể làm như không thấy, cảm thấy khuôn mặt ngọt ngào này thật sự không hợp với nước mắt.

Nghe cô nói chuyện bạn trai, anh nhịn không được mà hỏi: "Sao lại chia tay?" Thạm chí Nhậm Quả Quả có bạn trai? Nhóc con mà nói chuyện yêu đương gì! Anh nhịn không được lại nói thêm một câu, "Rất khó câu được một kim chủ." Nhưng vừa nói ra khỏi miệng thì anh liền thấy hối hận.

Quả nhiên, Nhậm Quả Quả lập tức rống to đầy phẫn nộ, "Kim chủ gì chứ! Tôi mới không thèm câu kim chủ!" cô không thiếu tiền! Nếu viên cầu nhỏ không ngồi ở giữa thì chắc chắn cô sẽ bổ nhào qua mà đánh Bách Nghiêu Tân. Quá đáng thật! Sao anh lại nói cô như thế!

"Nếu không thích Rhede thì tôi tuyệt sẽ không quen anh ấy! Hơn nữa là tôi đá Rhede!" cô đá anh ta còn không phải vì anh sao! Đều là anh làm hại!

Bách Nghiêu Tân bị rống đến mức đau cả tai, nhìn Nhậm Quả Quả khóc đến trôi cả lớp trang điểm, anh rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô.

Nhậm Quả Quả mới không hiếm lạ gì, hất tay anh ra, tự rút ra một tờ giấy từ trong hộp.

thật đúng là tính khí càng lúc càng lớn. Nhưng biết là do mình nói bậy trước nên Bách Nghiêu Tân cũng không tính toán với cô, chỉ hỏi cô: "Sao lại đá?" Chẳng lẽ là chiếm tiện nghi rồi bỏ chạy? Anh biết có vài thiếu gia có tiền thích chơi trò lừa gạt tình cảm của những cô bé như cô.

Nghĩ tới có thể Nhậm Quả Quả bị đối xử như thế, Bách Nghiêu Tân liền nhíu mày chịu đựng, càng không có thiện cảm với Rhede trong lời Nhậm Quả Quả.

cô rầu rĩ nói: "Rhede nói tôi không thương anh ấy." Mỗi bạn trai mà cô bỏ lại phía sau đều nói như thế, nhưng cô thật không hiểu.

"Vì sao nhất định phải yêu? Chỉ có yêu mến thôi không được sao? Là vì thích anh ấy nên tôi mới có thể ở bên anh ấy! Nhưng bọn họ vẫn nói tình yêu của tôi không đủ. Bọn họ luôn luôn hỏi tôi rằng thật ra tôi yêu ai." Mà cô cũng luôn không trả lời được.

yêu, Nhậm Quả Quả cảm thấy chữ này cách cô rất xa. cô vẫn rất lờ mờ với định nghĩa về tình yêu. cô chỉ biết là thích, cũng chỉ hưởng qua cảm giác thích, còn nhiều hơn nữa thì cô mù tịt.

Bách Nghiêu Tân nghe xong thì buồn cười. Quả đúng là nhóc con. Anh cầm khăn giấy lau dòng nước mắt đã làm nhòe lớp trang điểm của cô, tức giận nói, "Ngốc quá, cô chỉ chưa gặp được người cô muốn yêu thôi."

Động tác của anh khiến Nhậm Quả Quả hơi giật mình, nhất thời quên luôn cơn giận với anh, ngẩng đầu mở to đôi mắt đẫm lệ mà nhìn anh.

Đôi mắt mới khóc nên còn ướt rượt, khóe mắt vẫn còn uất ức sót lại nhưng ánh mắt trong veo. Ánh mắt nhìn anh đầy tín nhiệm, thậm chí còn mang theo tình yêu không biết cách che giấu.

Chương 12:

Bách Nghiêu Tân ngây ngẩn cả người, trong phút chốc, có cảm giác như bị hấp dẫn.

"Bách Nghiêu Tân, yêu là gì?" Nhậm Quả Quả không hề có chút đề phòng nào, ngốc nghếch mà hỏi anh, ánh mắt ngây thơ lại đơn thuần thật có thể dễ dàng vén lên dục vọng muốn nhúng chàm của người khác. Mà đôi môi hồng hào khẽ mở, mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi phấn nộn, hơi thở ngọt ngào - là mùi kẹo sữa mà Bách Nghiêu Tân thích nhất.

Trong nháy mắt này, Bách Nghiêu Tân bị quyến rũ.

Chờ tới lúc anh phát hiện ra thì anh đã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thê thảm nhưng lại chọc người trìu mến lên, dưới cái nhìn chăm chú của Nhậm Quả Quả, ngậm chặt lấy đôi môi mềm mềm, mút lấy hương vị ngọt ngào này.

Nụ hôn ngoài ý muốn khiến hai người ngây ra.

Nhậm Quả Quả cơ hồ là trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn khuôn mặt gần sát mình. Mà Bách Nghiêu Tân phục hồi tinh thần lại cũng sửng sốt. Đôi mắt từ trước tới nay luôn bình tĩnh ửng lên sự kinh ngạc.

Cho đến khi Tiểu Bối Bói chớp mắt trên ghế an toàn, tưởng bọn họ đang đùa mà kêu a a đầy vui vẻ, vỗ bàn tay nhỏ lên mặt Bách Nghiêu Tân, bộ dáng như muốn gia nhập thì anh mới bừng tỉnh từ trong kinh ngạc. Anh nhanh chóng rời khỏi Nhậm Quả Quả.

Nhưng trên môi anh vẫn còn lưu lại xúc cảm thơm mát mềm mềm, đầu lưỡi còn nếm được vị kẹo sữa ngòn ngọt. Vị hơi ngọt này lại khiến anh có cảm giác quyến luyến.

Nhìn đôi môi Nhậm Quả Quả bị anh hôn mà hơi đỏ lên, anh lại có dục vọng muốn hôn lên đó một lần nữa. Điều này khiến anh bị dọa.

Lúc này xe vừa tới nơi, Bách Nghiêu Tân không nói gì, cũng không nhìn cô, chỉ ôm Tiểu Bối Bối xuống xe. Sau đó Nhậm Quả Quả liền cảm nhận được anh thay đổi.

Tuy giọng điệu Bách Nghiêu Tân vẫn luôn lạnh nhạt như thế nhưng cô vẫn cảm thấy không giống trước. Bởi vì mắt anh không hề nhìn cô.

Lúc Bách Nghiêu Tân nói chuyện với người khác luôn nhìn thẳng vào đối phương. Bình thường, bị đôi mắt khôn khéo lãnh liệt đó chiếu vào, mọi người sẽ căng thẳng, cho dù có kính che bớt đi khuôn mặt vô cùng sắc bén của anh nhưng không thể che hết được khí thế bức người.

Mấy ngày nay khi Bách Nghiêu Tân nói chuyện với cô cũng không nhìn cô, hơn nữa những lời anh nói với cô toàn là dặn dò công việc, thường chỉ trong một câu. một ngày cô và Bách Nghiêu Tân không nói với nhau quá năm câu.

cô không biết mình chọc phải Bách Nghiêu Tân ở đâu. rõ ràng người hôn cô là anh...

Nhậm Quả Quả vuốt đôi môi, nhịn không được mà nhớ lại nụ hôn ấy.

Bách Nghiêu Tân thích uống trà nên trong miệng anh có vụ trà thoang thoảng. Bờ môi anh cực kỳ ấm áp, rõ ràng khuôn mặt luôn lạnh băng băng nhưng đôi môi lại dịu dàng như thế...Trong một giây kia, trái tim cô đập thật nhanh, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình. Hơn nữa, cô còn nghe thấy tiếng tim anh đập. Nhịp tim hai người hòa làm một, sát bên nhau vô cùng thân thiết như thế.

Nhưng sau khi hôn, Bách Nghiêu Tân lại chẳng nói gì, lại khôi phục lại bộ dáng lạnh như băng, dường như nụ hôn khiến tim người ta đập nhanh kia chưa từng xảy ra.

Sao Bách Nghiêu Tân lại hôn cô? cô muốn hỏi nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng tỏ rõ không đồng ý cho người khác tới gần của Bách Nghiêu Tân thì cô chẳng dám nữa.

Nhậm Quả Quả chỉ có thể ôm mối nghi ngờ, chống hai tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn mà ngẩn người. Nhưng ánh mắt của cô lại nhịn không được mà nhìn về phía phòng làm việc của Bách Nghiêu Tân. Anh nói muốn tập trung tinh thần xử lý công việc, bảo cô mang theo viên cầu nhỏ đợi ở phòng thư ký. Viên cầu nhỏ ăn no nên đã ngủ, được Judy ôm vào phòng nghỉ của Bách Nghiêu Tân. Còn cô vẫn ngồi lại phòng thư ký, trên mặt là sự cô đơn rất rõ ràng.

cô có cảm giác bị Bách Nghiêu Tân bài xích. Điều này khiến cô cảm thấy rất khổ sở.

An Bối Nhã vừa ra khỏi cửa thang máy thì liền thấy khuôn mặt buồn rầu của học muội nhà mình. cô bất động thanh sắc nhíu mày. Judy chịu trách nhiệm tiếp đón đã sớm chờ ở đó, bước lên, "Xin chào An tiểu thư. CEO đang chờ cô ở phòng làm việc."

Nhậm Quả Quả cũng nhìn thấy An Bối Nhã. cô lập tức đứng thẳng lên, vành mắt bỗng cay cay, kêu một tiếng hơi có phần uất ức, "Học tỷ."

Nhậm Quả Quả chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình. An Bối Nhã liếc thấy cảm xúc của cô sa sút, nhìn về phía Judy nhưng bà nhìn lại cô bằng ánh mắt bình tĩnh, tỏ rõ không liên quan gì tới bà.

Vậy chính là có liên quan tới người ngồi trong phòng làm việc kia rồi.

An Bối Nhã đạp giày cao gót, lúc đi ngang qua Nhậm Quả Quả thì sờ đầu cô trấn an một chút rồi bước vào phòng làm việc của Bách Nghiêu Tân. Trước khi vào, cô nhìn Judy một cái. Judy đứng trước cửa, nói với Bách Nghiêu Tân: "CEO, An tiểu thư đã tới." Dứt lời, bà đóng cửa lại ngay lập tức, không hề bước chân vào phòng.

Nhậm Quả Quả giương mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc.

Lúc Bách Nghiêu Tân ngẩng đầu thì thấy ánh mắt uất ức của Nhậm Quả Quả nhìn thẳng vào anh, lúc đối mắt với anh thì lại lặng lẽ cúi đầu, bộ dáng nhỏ bé đáng thương như bị anh bắt nạt.

Anh lại có cảm giác đau lòng...Điều này khiến đôi lông mày anh khẽ nhíu lại, vẻ mặt lạnh như băng lại trầm xuống.

An Bối Nhã thu hết toàn bộ vào mắt.d☺đ☺L☺q☺đCô khẽ nhíu mày, "Xem ra dường như anh và học muội của tôi sống với nhau không tốt lắm. Thấy bộ dạng Quả Quả như nàng dâu nhỏ, là do anh bắt nạt cô bé nhà người ta hả?"

Sao Bách Nghiêu Tân không nghe ra ý chất vấn trong lời An Bối Nhã chứ. Anh lạnh lùng ngước mắt, nhắc nhở cô, "Hôm nay hẳn là An tiểu thư tới bàn hợp đồng chứ?" Vả lại bọn họ cũng không quen thuộc tới nỗi nói chuyện riêng với nhau. Nếu là người bình thường, đối mặt với khuôn mặt lạnh của Bách Nghiêu Tân đã sớm bị dọa tới mức run lên. Nhưng An Bối Nhã lại không như vậy.

Bách Nghiêu Tân cho rằng bày ra bộ mặt này thì cô sẽ sợ ư?

An Bối Nhã vứt hợp đồng lên bàn, tự đi tới ghế sô pha, ngồi xuống, bắt chéo hai chân lên nhau, cười, đối mặt với Bách Nghiêu Tân: "Quả Quả thích anh. Tin rằng Bách CEO chắc chắn đã sớm phát hiện ra rồi?"

Bách Nghiêu Tân không nói gì mà nhìn lại cô bằng ánh mắt thờ ơ.

An Bối Nhã cũng không cần anh trả lời, lẩm bẩm: "Quả Quả từng quen rất nhiều bạn trai nhưng đều bị bỏ rơi thê thảm. Biết tại sao không? Bởi gì bạn trai của nó luôn có chỗ giống anh."

Nhìn thấy ánh mắt Bách Nghiêu Tân chớp lên, An Bối Nhã nói tiếp: "không sai, cô bé ngốc này đã yêu đơn phương anh rất lâu. Trong lòng nó anh chính là một hoàng tử hoàn mỹ, mà nó luôn một mực đuổi theo cái bóng của anh...Thực ngốc." An Bối Nhã hết sức nhỏ nhen mà kết luận. Sau đó không ngoài ý muốn mà nhìn thấy Bách Nghiêu Tân nheo mắt lại, rất rõ ràng rằng anh không vui bởi giọng điệu khinh thường của cô.

An Bối Nhã cong môi cười, "Vì để Quả Quả biết mình có bao nhiêu ngu ngốc nên tôi mới giới thiệu nó tới chỗ anh làm bảo mẫu...Đừng hiểu lầm, tôi không xúi giục Quả Quả theo đuổi anh mà là muốn để nó thấy rõ anh, khiến sự hoàn mỹ của anh trong lòng nó sụp đổ."

một câu cuối cùng của An Bối Nhã khiến lòng Bách Nghiêu Tân bỗng nhói lên, lập tức hiểu ý của cô.

Chỉ cần ảo tưởng của Nhậm Quả Quả với anh sụp đổ thì cũng sẽ không say đắm anh nữa, sẽ không dùng ánh mắt đơn thuần và lưu luyến ngưỡng bộ mà nhìn anh nữa...

Mắt Bách Nghiêu Tân trầm xuống, bàn tay cầm cây bút máy cứng lại.

Anh phát hiện ra vậy mà mình lại không thể chấp nhận được cảnh tượng này. Thậm chí chỉ cần nghĩ tới có thể Nhậm Quả Quả sẽ dùng ánh mắt chứa tình yêu nồng nàn mà nhìn người đàn ông khác, sự khó chịu vô cùng lớn không kiềm chế được mà dâng lên trong lòng anh.

An Bối Nhã quan sát nét mặt Bách Nghiêu Tân đầy ý vị, cảm thấy vô cùng thú vị, "Bách Nghiêu Tân, trong mắt anh, chắc chắn là Quả Quả vừa ngốc vừa ngớ ngẩn nhỉ? Cũng đúng, cô bé ngốc đó đâu có biết thích là gì, kể cả yêu cũng chẳng hiểu, cũng không biết mấy tên kia dạy nó thế nào...Nhưng tôi tin hẳn người đó không phải là anh."

"Vì..." Vì sao lại không? Suýt chút nữa thì Bách Nghiêu Tân trả lời An Bối Nhã như thế. Nhưng anh kìm xuống, nói cách khác, anh hết sức ngạc nhiên với những gì mình định nói.

Anh muốn nói gì với An Bối Nhã? Chẳng lẽ anh định dạy cho Nhậm Quả Quả ngốc này biết thế nào là yêu? Điều này sao có thể...Nhậm Quả Quả hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của anh.

Vì sao lại gặp cô? một giọng nói bỗng vang lên trong đầu anh, chính là muốn hôn cô. Chờ lúc anh bừng tỉnh thì trong lòng tràn đầy kinh hoàng. Đối mặt với ánh mắt hoang mang của Nhậm Quả Quả, lần đầu tiên anh lại chật vật chạy trốn.

Vì sao lại hôn Nhậm Quả Quả? Chính anh cũng muốn biết.

Như nhìn ra sự nghi ngờ của Bách Nghiêu Tân, ánh mắt An Bối Nhã chợt lóe, nói tiếp: "Tôi biết Quả Quả không phải là đối tượng anh sẽ thích. Nó vừa ngây thơ lại ngốc nghếch, suy nghĩ chỉ theo một đường thẳng, đừng nói tới chuyện uyển chuyển, kể cả cảm xúc cũng không biết cách che giấu. Mà anh thì thích phụ nữ thông minh lại có tri thức. Quả Quả không hợp với anh chút nào. Nó quá đơn thuần mà anh thì lại quá sâu xa."

Nhưng có đôi khi người càng có lòng dạ phức tạp thì lại càng bị người đơn thuần hấp dẫn. An Bối Nhã mỉm cười, tiếp tục đâm chọc Bách Nghiêu Tân.

"Quả Quả cần một hoàng tử dịu dàng săn sóc, sẽ hướng dẫn nó trưởng thành. Mà anh, Bách Nghiêu Tân" cô đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc của Bách Nghiêu Tân, nói không chút khách khí: "Quốc vương băng đá anh chỉ hợp với vương tọa băng tuyết và một chỗ dựa lạnh lùng. Chỉ có phụ nữ cũng bình tĩnh lý trí như anh mới hợp với anh. Mà Quả Quả vĩnh viễn sẽ không là kiểu phụ nữ đó."

nói xong những điều này, cũng không quan tâm sắc mặt Bách Nghiêu Tân sẽ khó coi ra sao, An Bối Nhã kết thúc trách nhiệm, "Xem ra hôm nay không hợp để bàn hợp đồng. Tôi để hợp đồng ở đây,lúc anh rảnh thì xem. Hôm khác tôi sẽ quay lại." Sau đó cô phủi mông chạy lấy người.

Vừa ra khỏi phòng làm việc thì thấy ngay nhâm quả quả đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng. Cửa vừa mở ra thì anh mắt phóng thẳng vào trong,

Có nhóc ngốc hết thuốc chữa.

An Bối Nhã chịu không nổi mà trợn trắng mắt ở trong lòng, “Vào đi, Bách Nghiêu Tân tìm em đấy.”

Nghe thấy Bách Nghiêu Tân tìm mình, ánh mắt Nhâm Quả Quả lập tức sáng lên, nhảy ngay xuống ghế, chạy về phía phòng làm việc, trước khi bước vào vẫn không quên nói với An Bối Nhã: “Học tỷ, chị cẩn thận, đi thong thả.”

rõ là… An Bối Nhã chịu không nổi mà lắc đầu. thật không hiểu đàn ông rắc rối như Bách Nghiêu Tân này có gì mà thích. cô nhìn Judy, “Xem ra hôm nay CEO nhà bà không thể tập trung tinh thần xử lí công việc rồi.”

Judy mỉm cười, nói không nhanh không chậm: “Tôi đã kéo dài hành trình hôm nay của CEO rồi.”

An Bối Nhã cũng cười, “Thực hâm mộ Bách Nghiêu Tân có thể có thư ký tài giỏi như vậy.” Dứt lời, cô vẫy tay với Judy, “Tôi đi trước đây. Lần sau uống trà cùng nhau nhé.”

Về phần hai người kia… cô chỉ giúp tới đây, sau đó phải xem Bách Nghiêu Tân thế nào! Xem xem anh ta có còn muốn làm quốc vương băng đá nữa không hay chọn làm hoàng tử dạy Nhậm Quả Quả thế nào là yêu.

Nhậm Quả Quả vừa vào phòng làm việc thì liền thấy Bách Nghiêu Tân ngồi không động đậy phía sau bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng cứng ngắc, vừa nhìn liến biết lúc này tâm trạng anh rất không tốt.

cô không nhịn được mà dừng bước lại. Trái tim vốn nghe Bách Nghiêu Tân gọi mà nhảy nhót của cô liến biến thành thấp thỏm. cô nhìn chằm chằm anh đầy sợ hãi, bắt đầu chần chừ, không biết có nên bước qua cánh cửa này không.

Bách Nghiêu Tân đã nhìn thấy cô, ánh mắt trầm lạnh đến mức khiến Nhậm Quả Quả rụt vai lại.

Thấy sự sợ hãi trên mặt Nhậm Quả Quả nhưng anh hoàn toàn không có ý định hoà hoãn sắc mặt. Anh còn đang nghĩ tới những lời An Bối Nhã nói trước khi rời đi. Từng chữ từng chữ đều kích thích anh thật sâu.

Lại không có cách nào phủ nhận.

Quả thật anh sẽ không thích cô nhóc như Nhậm Quả Quả. Cho dù là những bạn gái mà anh quen trước đây hay vị hôn thê trước đều là những người phụ nữ thông minh giỏi giang, xử sự khéo léo, vĩnh viễn sẽ không khiến anh cảm thấy phiền lòng.

Mà Nhậm Quả Quả, cô bảo mẫu nhỏ này chỉ vừa bước vào cuộc sống của anh vài ngày mà dường như đã làm rối tung cuộc sống ổn định của anh. Ngoài lúc chăm cháu gái nhỏ ra thì cô chẳng biết làm gì cả.

Muốn cô phụ trách bữa sáng thì cô chỉ biết làm bẩn phòng bếp nhà anh, cuối cùng, cho dù là mấy ngày nay anh lạnh nhạt với cô thì người xuống bếp vẫn là anh.

Chọc giận anh, cô cũng chỉ dùng ánh mắt vô tội mà nhìn anh, bộ dáng như thể anh là người xấu. Hung dữ với cô thì cô khóc, sau này lá gan lớn hơn còn học cách cãi lại anh, thậm chí còn gọi anh là chú.

cô chỉ là một cô nhóc, tuyệt không thành thục chút nào, vừa ngây thơ lại vừa nhát gan, nghĩ sao nói vậy, không biết cách giấu giếm. cô bé như thế này trong mắt anh chỉ là một rắc rối.

Nhưng anh lại không đuổi rắc rối này đi, thậm chí còn cho cô cơ hội một lần lại một lần để cho cô ở lại.

Anh vẫn không hiểu nguyên nhân, hoặc là, không phải anh không hiểu mà chỉ không muốn đối mặt. Vốn anh sẽ không thích một cô nhóc vừa ngốc lại vừa thẳng thắn như thế nhưng cô nhóc này lại len lén chạm tới trái tim anh.

Anh đã quen với thế giới yên lặng anh tĩnh nhưng Nhậm Quả Quả lại như một cơn bão, quét loạn không gian của anh, trái tim của anh khiến anh bất ngở, không kịp đề phòng. Chờ tới khi anh phát hiện ra thì quân lính đã tan rã.

Bách Nghiêu Tân gỡ kính xoa sống mũi đầy mệt mỏi.

Nhậm Quả Quả nghiêng đều, hồi lâu sau, không nhịn được mà lên tiếng, “Anh có sao không?” cô cảm thấy thoạt nhìn bộ dáng anh như bị đả kích nặng nề, “Có chuyện gì rồi hả?”

cô nghĩ chỉ có học tỷ An Bối Nhã vừa vào, “Anh cãi nhau với học tỷ ạ?” Nghĩ tới cái miệng độc ác của học tỷ, cô tốt bụng an ủi anh, “Anh đừng buồn. Có rất ít người có thể ầm ĩ thắng học tỷ.” Học tỷ là vua hùng biện ở Sử Cách Will đó!

Quả thực, An Bối Nhã mà nói thì rất ít người có thể thắng được. Vừa rồi anh đã bị chém giết chồng chất. Nhưng nghe thấy lời Nhậm Quả Quả, anh không nhề có cảm giác dễ chịu chút nào.

Cảm xúc anh tệ như vậy, suy cho cùng còn không phải tại cô sao!

Bách Nghiêu Tân liếc ngang một cái khiến Nhậm Quả Quả im miệng ngay lập tức, lặng lẽ cúi đầu.

“Lại đây” Bách Nghiêu Tân gọi cô.

Ặc… Nhậm Quả Quả ngước mắt thấy sắc mặt Bách Nghiêu Tân không tốt, lúc trong lòng do dự thì thấy anh hơi nheo mắt lại, liền không dám chần chừ nữa. cô vội vàng đi lên phía trước nhưng lúc cách bàn làm việc nam bước thì dừng lại một cách sợ hãi. Bách Nghiêu Tân lập tức trừng mắt, “Đứng xa vậy làm gì?”.

☁Chương 13☁:

Anh sẽ ăn cô à?

Bách Nghiêu Tân đẩy ghế ra sau, hất cằm ra hiệu cho cô, ý bảo cô đến cạnh anh, "Đến đây."

"À..." Nhậm Quả Quả đi tiếp về phía trước, vòng qua bàn làm việc của anh, chậm rì rì đi tới bên cạnh Bách Nghiêu Tân, nhưng cách anh ba bước thì lại từ từ dừng lại.

Bách Nghiêu Tân mất kiên nhẫn, kéo cô qua.

"A!" Sức của Bách Nghiêu Tân rất lớn khiến cô bị kéo về phía trước, ngã thẳng lên người anh, bàn tay dán lên lồng ngực ấm áp của anh qua lớp áo sơ mi. cô có thể ngửi được mùi thơm của nước hoa trên người anh.

Tư thế vô cùng thân mật như vậy khiến Nhậm Quả Quả bị dọa sợ. cô cuống quýt xin lỗi: "Á, thực xin lỗi...!" cô vội vàng muốn nhảy ra xa.

Nhưng Bách Nghiêu Tân lại ôm chặt eo cô, "Đừng nhúc nhích." Anh trầm giọng quát.

Thân thể Nhậm Quả Quả lập tức cứng lại, ngoan ngoãn ghé vào lòng Bách Nghiêu Tân. Thậm chí tai cô có thể nghe được tiếng tim anh đập. Nhiệt độ cơ thể anh nóng tới mức khiến trái tim cô đang nhảy loạn lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Bách Nghiêu Tân nâng cằm cô lên, mặt hai người chỉ cách nhau một cm. Nhậm Quả Quả khôn kềm được mà ưỡn thẳng lưng, nhìn anh đầy căng thẳng, ấp úng nói: "Bách Nghiêu Tân, anh muốn làm gì..."

"Sao lại thích tôi?" Bỗng Bách Nghiêu Tân hỏi cô. không còn cặp kính ngăn cách nên cô có thể thấy rõ đôi mắt màu lam thâm thúy mê hoặc người khác của anh. Nhậm Quả Quả cơ hồ nhìn mà mê muội.

Ánh mắt không biết cách che giấy sự say đắm này hoàn toàn có thể thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông. Đôi mắt Bách Nghiêu Tân không khỏi càng trở nên trầm hơn, "Bởi vì tôi rất hoàn mỹ trong mắt cô?"

Nếu cô phát hiện ra anh không hoàn mỹ thì sao? Có phải sẽ rời đi không chút lưu luyến, tìm một người hoàn mỹ có thể khiến cô say đắm khác không?

Nhậm Quả Quả rũ mi mắt, thu hết lời anh nói vào tai, gật đầu không chút nghĩ ngợi, "Đúng vậy...Ặc, thực ra cũng không thực hoàn mỹ." Sợ anh nghe xong sẽ tức giận, cô nói câu cuối rất nhỏ, cẩn thận nhìn vào mắt anh.

Bách Nghiêu Tân nheo mắt lại ngay lập tức, "Ý là sao?" Cho nên cô đã tiêu tan ảo tưởng với anh rồi à?

Nhậm Quả Quả rụt vai lại ngay, khẽ nói: "thì...Rắc rối, chuyên chế, hay tức giận..." Mỗi một từ được nói ra, cô có cảm giác bàn tay nắm cằm của mình càng chặt hơn. cô nghĩ chắc chắn cằm mình đỏ lên rồi.

"Đau đấy!" cô nhíu mày, cũng giận, hất tay anh ra đầy bực tức, "đã nói là sẽ đau rồi mà!"

Xoa cằm, Nhậm Quả Quả tức tối trừng anh, "Tôi nói sự thật thôi! Anh dám nói anh không rắc rối, không chuyên chế, không thường tức giận không? À...Bây giờ còn bạo lực nữa!" Cằm cô đau quá.

Bách Nghiêu Tân cũng thấy mình quá dùng sức, thấy cằm cô đỏ lên, trong lòng cũng áy náy nhưng thái độ của cô lại khiến anh nổi nóng. Bây giờ cô nhóc này dám dùng thái độ này với anh, chắc là do thấy an không như cô nghĩ nên tan vỡ ảo tưởng rồi chứ gì!

"Bây giờ cô mới thấy rõ tôi? Tôi không hề hoàn mỹ như tưởng tượng của cô nên tan vỡ ảo tưởng, không thích tôi nữa, đúng không?" Cho nên cô muốn đi tìm một người hoàn mỹ khác mà mình thích. Chắc là vậy rồi!

Hả? Nhậm Quả Quả nghe mà sửng sốt, "Anh đang nói gì vậy! Anh không hoàn mỹ nhưng anh vẫn là Bách Nghiêu Tân! Bách Nghiêu Tân mà tôi biết là thế này!"

Trước kia cô chỉ đứng từ xa nhìn anh. Anh là giấc mơ đẹp của cô. Mà khi cô đến gần giấc mơ đẹp này thì mới phát hiện ra nó không giống như cô tưởng tượng. Nhưng càng chân thật thì lại càng không xa tầm với nữa.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .